Thay đổi cơ chế hoạt động của X Đọc Truyện FREE [Cập nhật ngày 14/12]

Nhấn mở chương để bắt đầu đọc chương.

"Âm Âm à, bố con bị bệnh, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chúng ta không thể vào thăm ông ấy được hu hu hu…”

“Âm Âm, bọn họ nhân lúc bố con bị bệnh để lấy đi một lô châu báu phóng xạ.”

“Âm Âm, lúc trước bố con đứng ra bảo đảm cho chú Đỗ con. Bây giờ chú Đỗ con phá sản, công ty bị đóng băng, ngân hàng đòi bố con bồi thường ba trăm triệu.”

Tiếng khóc lóc kể lể trong điện thoại càng ngày càng thê thảm và tuyệt vọng.

“Lệ Duy Âm, con có lương tâm không hả? Bố con vào ICU, công ty đối mặt với nguy cơ phá sản, mẹ và em gái con cũng sắp lưu lạc đầu đường xó chợ mà con còn tâm trạng nấu ăn à?”

Tiếng chỉ trích sắc bén khiến Lệ Duy Âm dừng động tác tay. Cô nhìn thịt cá trên thớt rồi bỏ dao xuống, lấy một cái thìa inox, đồng thời với tay đặt điện thoại lại gần hơn một chút.

“Mẹ, mẹ nói đi. Mẹ muốn con làm gì?”

Đáp lại là những tiếng dao thớt va vào nhau “lạch cà lạch cạch” có quy luật.

Chiếc điện thoại di động của cô gái được đặt xa trên bàn ăn bằng gỗ nối với đảo bếp, cô gái đeo tạp dề, mái tóc đen dài được buộc cao, thân hình mảnh mai đứng trước thớt, tay giơ lên, dùng sống dao đập vào miếng thịt cá một cách thành thạo và nhanh chóng.

Phương Mỹ Nhàn ở đầu kia điện thoại khóc lóc hồi lâu mà chẳng thấy con gái ư hử gì thì ngừng khóc, nghe thấy âm thanh quen thuộc, bà ta lập tức nổi trận lôi đình.

Giọng cô trong veo mà lạnh lùng, giống như dòng nước nhỏ chảy róc rách trong khe núi, cũng toát lên sự tịch mịch của chốn rừng núi hoang vu.

Lệ Duy Âm hiểu mẹ mình hơn ai hết, trong mắt bố mẹ, cô chỉ là một đứa con vô dụng chỉ biết ăn chơi lêu lổng, dù có xảy ra chuyện lớn tày trời, họ cũng sẽ không nhớ đến cô. Chỉ khi nào cô có thể phát huy giá trị thì họ mới nghĩ đến đứa con gái này.

Từng có thời gian cô nghi ngờ mình là con nuôi, vì thế sau khi có một khoản tích cóp, cô đã lấy tóc của bố mẹ đi làm giám định quan hệ huyết thống.

Kết quả không cần nói cũng biết, cô là con ruột của họ, chỉ có điều cô không được họ yêu thương mà thôi.

Cô cúi người, dùng thìa inox cẩn thận cạo phần thịt cá đập dập ra khỏi da cá, tỏ ra rất thờ ơ với việc mình sắp bị chờ được giá thì bán đi.

Phương Mỹ Nhàn vốn đang hùng hồn khảng khái lập tức trở nên chột dạ, nhất là đầu bên kia điện thoại đã yên tĩnh lại, dường như con gái đã dừng tay, ngược lại bà ta càng thêm căng thẳng.

Lệ Duy Tâm ngồi cạnh Phương Mỹ Nhàn nắm chặt lấy tay mẹ, cho bà ta một ánh mắt cổ vũ.

Lồng ngực Phương Mỹ Nhàn ấm áp, bà ta bình tĩnh lại: “Âm Âm, con biết bà Hứa chứ? Bà ấy từng đến tìm mẹ, muốn liên hôn với nhà chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể trở thành thông gia, nhà họ Hứa có thể trả giúp chúng ta ba trăm triệu nợ ngân hàng kia.”

Quả nhiên, Lệ Duy Âm khẽ nhếch môi. Đôi môi cô bẩm sinh đã có đường viền mềm mại mê người, vì thế, nụ cười lạnh lùng của cô lại pha thêm chút ý tứ sâu xa khác: “Bà Hứa, bà Hứa của gia tộc số một thành phố Tân. Hôn sự tốt như vậy, Tâm Tâm cũng đến tuổi trưởng thành rồi mà.”

“Em gái con mới vừa tròn mười chín tuổi, còn đang đi học!” Phương Mỹ Nhàn lập tức lớn tiếng, giọng điệu đầy vẻ bất mãn. Bà ta luôn miệng quở trách: “Sao con lại bướng bỉnh như vậy chứ? Từ nhỏ bố mẹ đã cho con cuộc sống sung sướng, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, con lại muốn bắt em gái con gánh vác, trong khi nó còn nhỏ như vậy!”

Ừ, Lệ Duy Tâm mười chín tuổi còn nhỏ như vậy, còn cô hai mươi hai tuổi thì lớn lắm đấy!

“Chỉ là con thấy con thô tục vô lễ, lại bướng bỉnh khó bảo thế này, nhà họ Hứa là nhà giàu quyền quý, chắc chỉ để ý đến cô chiêu thùy mị nết na khôn khéo hiểu chuyện như Tâm Tâm thôi.”

Đây là cách đánh giá của Phương Mỹ Nhàn về hai cô con gái của mình.

“Chính miệng bà Hứa đã nói bà ấy muốn cho con trai bà ấy lấy con.” Câu này Phương Mỹ Nhàn không nói dối.

Bà Hứa đã chỉ đích danh Lệ Duy Âm, đừng nói là trong nhà đang đứng trước nguy cơ phá sản, cho dù là lúc làm ăn thuận lợi thì cũng đâu ai dám đặc tội với bà Hứa – người phụ nữ mạnh mẽ hàng đầu nước Hoa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.